"Bệnh khó chữa phổ biến ở phụ nữ"
Vợ tôi mắc bệnh nan y từ thời trẻ, và tình trạng càng nặng hơn sau khi kết hôn. Căn bệnh này phát tác 30 ngày mỗi tháng, được xem là bệnh... đường miệng khó chữa. Bác sĩ và bệnh viện đều bó tay, chỉ có người thân chăm sóc, nhưng không cải thiện. Dù bệnh không gây đau đớn cho vợ nhưng lại làm khổ những người xung quanh. Cô ấy than thở suốt ngày, từ sáng đến tối, làm mọi việc mà vẫn không ngừng than. Những lời than thở trở thành thói quen, khiến cô ấy không bận tâm đến những vấn đề như khủng hoảng tài chính hay an toàn giao thông.
Cô ấy ngày nào cũng gào lên với hàng triệu câu hỏi “vì sao”, từ chuyện của chồng đến con cái, và cả những vấn đề vặt vãnh. Dù tôi đã đưa cô ấy đọc các bài viết về cuộc sống khó khăn để cô ấy thấy mình vẫn may mắn, nhưng cô lại chỉ chăm chăm vào thời trang và cuộc sống của người khác, từ đó lại tiếp tục than vãn về cuộc đời mình. Cô luôn tìm cách so sánh và cảm thấy cuộc sống của mình thất bại.
Tôi không chỉ là nạn nhân mà còn là đối tượng thường xuyên chịu đựng khi vợ tôi bị bệnh. Ở nhà, vợ luôn theo sát tôi, từ phòng ngủ đến phòng tắm, và không ngừng than phiền về chi phí và công việc. Khi tôi cố gắng làm việc, vợ lại ngồi bên cạnh và lải nhải về tiền bạc, chi phí sinh hoạt và những việc khác. Cảm thấy thất vọng, tôi đành bỏ dở công việc trí tuệ để giúp vợ làm việc nhà, nhưng vẫn bị chê bai về cách làm của mình. Những lời than phiền hàng ngày khiến tôi cảm thấy tự ti và thất vọng về bản thân.
Cô ấy không chỉ than thở với tôi mà gặp ai cũng vậy. Khi tôi đi cà phê với đồng nghiệp, từ bàn bên vẳng sang những câu than quen thuộc, khiến bạn tôi phải trêu chọc gọi vợ tôi là “ve”. Tôi thấy xấu hổ vì thực tế là không chỉ vợ tôi mà nhiều phụ nữ xung quanh cũng thường xuyên than vãn về tình yêu, công việc và cuộc sống. Họ hay nói "Sao bỗng dưng tao cứ thấy chán chán", làm tôi bật cười. Đôi khi đang làm việc, tôi bị giật mình bởi tiếng kêu chán chường của đồng nghiệp bên cạnh.
Khi hỏi cô ấy lý do, cô nhẹ nhàng nhìn trời và tỏ ra chán nản. Quả thực “nhàn rỗi sinh nông nổi”, và điều này cũng gây ra bệnh tật như vợ tôi. Những phụ nữ đã lập gia đình thường ít than vãn, nhưng mỗi sáng hay buổi trưa, họ lại tụ tập râm ran như một cái chợ, chia sẻ đủ thứ chuyện. Điệp khúc than thở về chồng con, gia đình, công việc cứ lặp đi lặp lại không biết chán. Họ không chỉ than phiền qua lời nói mà còn mang lên mạng xã hội, lập nhiều thớt để ỉ ôi. Xung quanh tôi không chỉ có vợ tôi mà ở đâu cũng nghe thấy lời than thở của phụ nữ. Về nhà, tôi dễ dàng thấy những phụ nữ trung niên quây quần ngoài sân, vẫn tiếp tục than vãn về con cái và chuyện gia đình.
Nhiều chị em nghĩ đàn ông lúc nào cũng rảnh nên không hiểu được họ. Thực ra, đàn ông cũng cần bày tỏ cảm xúc khi mệt mỏi. Tuy nhiên, chị em nên tiết chế việc than phiền, tránh để thành thói quen khiến chồng và những người xung quanh cảm thấy mệt mỏi.


Source: https://afamily.vn/benh-nan-y-kho-chua-cua-hau-het-dan-ba-20150422035041681.chn